Sunday, January 1, 2023

Fernando Pessoa - Sách của nỗi bất an - 322

Hoàng hôn tản mác theo những cụm mây lơ thơ lan khắp cả bầu trời. Những ánh chiếu dịu nhẹ đủ màu tràn khắp hàng bao lớp khí trên cao và lơ mơ bồng bềnh trôi thỏm vào mảng trời mênh mông lấm bao vết bầm dập thương tâm. Trên những mái nhà cao, nửa phần sáng màu, nửa phần bóng tối, mấy tia nắng uể oải sau cuối của ánh tà dương khoác lấy những sắc màu không thuộc về chúng mà cũng chẳng thuộc về những hình hài mà chúng đậu lên. Một vùng bình yên mênh mông bên trên bề mặt ồn ã của thành phố rồi đây cũng tự nó lắng xuống thành chốn an tĩnh. Vượt trên màu và thanh âm, mọi thứ thảy đều hít vào một hơi thật sâu thật sẽ.

Những toà nhà sơn phết mà mặt trời không trông tới được, chúng dần mang lấy những tông màu xám. Có hơi lạnh quanh những sắc màu xám đậm nhạt khác nhau ấy. Một nỗi bất an bé mọn thiếp ngủ nơi những thung lũng giả cách do đường phố mạo nên. Nó thiếp ngủ và an tĩnh. Rồi dần dà, trên những cụm thấp nhất của đám mây cao kia ánh sáng bắt đầu trở nên âm ám; duy chỉ ở cụm mây nhỏ ấy, lửng lơ trên mọi thứ tựa hồ một đại bàng trắng, mặt trời hãy còn mỉm miệng cười toả ra một ánh vàng xa xăm.

Mọi thứ mà tôi tìm kiếm ở đời bản thân tôi từ bỏ đi chính là bởi tôi phải đi tìm kiếm nó. Tôi giống một kẻ mang trí lơ đãng đi tìm một thứ, rồi trong cơn mộng ảo giữa cuộc tìm ấy, y quên bẵng luôn thứ đó là gì. Thực hơn cả vật được tìm kiếm là cái cử chỉ có thực của đôi bàn tay hiển hiện đương tìm kiếm, xoay lật, nhấc lên, đặt xuống, và chúng tồn tại, dài và trắng, với đúng năm ngón mỗi bên.

Mọi thứ tôi từng có tựa hồ bầu trời vút cao này, đa hình sắc mà tương đồng, toàn những mảnh tả tơi mà một ánh sáng xa xăm không chạm tay tới được, những mẩu vụn rời của một cuộc sống giả hiệu mà cái chết, đứng từ xa, tráng lên lớp vàng kim, bằng cái mỉm cười buồn sầu của sự thật nguyên vẹn. Phải, mọi thứ mà tôi trở nên bấy nay phát xuất từ việc tôi không biết cách kiếm tìm, như một tay phiên hầu của vùng đầm lầy buổi chiều hôm, một ông hoàng bị ruồng rẫy của một đô thành đầy những lăng mộ trống.

Thảy mọi thứ tôi là hay từng là, hoặc thảy mọi thứ tôi nghĩ tôi là hay từng là, đều bất thần mất đi – trong mấy ý nghĩ này của tôi và trong cảnh tiêu tán bất chợt của ánh nắng nơi đám mây cao kia – không còn nắm được cái bí mật, cái sự thật, có lẽ cả cái vận hội vốn có thể ở trong chỗ này chỗ kia vốn lấy sự sống làm lớp đáy dưới cùng. Đây, tựa như ánh dương lảng lơ, là thảy những gì còn lại với tôi, và ở trên bao tấm mái cao cao muôn trạng thì ánh nắng thả đôi bàn tay của nó trượt đi mất, rồi những tấm mái ấy hợp thành một mảng làm hiện ra trước mắt cái bóng tối thầm kín phủ lên hết thảy mọi thứ.

Tựa như giọt nước lừng chừng, chao động, một vì sao nhỏ đầu tiên bừng sáng đằng tít xa.

Đoàn Duy chuyển ngữ từ bản Anh văn


Nguồn:

Pessoa, Fernando. (2018). The Book of Disquiet (bản dịch Anh văn của Margaret Jull Costa) (tr. 296–7). Serpent's Tail.


No comments:

Post a Comment