Tử thương
Anh với khuôn mặt bệch ướt cùng đôi mắt bi ai
Vời gọi y tá đến hơn cả tiếng rên tiếng thở dài
Nhưng khàn khẽ gấp gảy trong tiếng anh bổng trầm
Từ giọng ảo não: anh đã gắng hết sức bình sinh.
Căn buồng sụp tối; mà anh hãy còn mãi rên xiết
Cất tiếng kêu với gọi ‘Dickie’. ‘Khốn kiếp đám Rừng cây!*
‘Đến giờ đi rồi. Chúa ơi, chuyện này ích chi đây?
Ta chẳng lo được đâu, và trời thì mưa mải miết.’
Lòng tự nhủ anh đã ở nơi nào; bỗng nghe tiếng anh gào la,
‘Chúng tỉa gớm quá! Ê Dickie, đừng nhào ra...
Tôi ngủ thiếp đi... Sáng ra anh đã chết rồi;
Và một Vết Thương Nhẹ nằm mỉm cười trên giường kia.
===
*’Rừng cây’ (Wood) ở đây ý chỉ đến High Wood, một vùng chiến địa thuộc chiến dịch Somme khét tiếng trong Thế chiến I.
-------
Died of Wounds
His wet white face and miserable eyes
Brought nurses to him more than groans and sighs:
But hoarse and low and rapid rose and fell
His troubled voice: he did the business well.The ward grew dark; but he was still complaining
And calling out for ‘Dickie’. ‘Curse the Wood!
‘It’s time to go. O Christ, and what’s the good?
‘We’ll never take it, and it’s always raining.’I wondered where he’d been; then heard him shout,
‘They snipe like hell! O Dickie, don’t go out...
I fell asleep ... Next morning he was dead;
And some Slight Wound lay smiling on the bed.
Nguồn:
Sassoon, Siegfried. (2006). Died of Wounds. The War Poems. Faber and Faber.
No comments:
Post a Comment