Hồi xưa, con người thường đi bằng cả tay lẫn chân, y như mọi sinh vật tứ
chi khác. Con người nhanh hơn thỏ, báo hay tê giác. Chân và tay ở
gần nhau hơn bất kì cơ quan nào khác: chúng có những khớp nối tương ứng giống
nhau: vai và hông; khuỷu tay và đầu gối; mắt cá chân và cổ tay; bàn chân và bàn
tay, mỗi cái đều có phần cuối là năm ngón chân và năm ngón tay, với móng ở mỗi đầu ngón chân và ngón
tay. Bàn tay và bàn chân có năm ngón được sắp xếp
giống nhau từ ngón chân cái và ngón tay cái cho đến ngón chân và ngón tay nhỏ
nhất. Thuở đó, ngón tay cái nằm gần các ngón khác, ngón chân cái cũng vậy. Chân
và tay là anh em họ của nhau.
Chúng giúp nhau trong việc mang vác cơ thể đi bất cứ đâu cơ thể muốn đến; chợ, cửa hàng, leo lên leo xuống
mấy cái cây và mấy ngọn núi, bất cứ đâu cần đến việc di chuyển. Thậm chí ở dưới
nước, chúng cũng hợp tác với nhau tốt để giúp cơ thể nổi
lên, bơi hoặc lặn xuống. Chúng theo mối quan hệ dân chủ và bình đẳng. Chúng
cũng có thể mượn lấy những cái dụng từ sản phẩm của
những cơ quan khác, phát âm thanh từ miệng, nghe từ tai, ngửi từ mũi, và cả
nhìn từ mắt.
Nhịp điệu và việc phối hợp liền lạc của chúng làm các bộ phận khác vô cùng ganh tị. Chúng tức giận vì phải cho mượn thiên tư đặc biệt của mình cho đám anh em họ đó. Sự ganh tị làm chúng mù quáng trước thực tế rằng chân và tay mang chúng đi mọi nơi. Chúng bắt đầu lập mưu chống lại hai cặp này.