Đây
là một tấm ảnh chụp về tôi
Nó
đã được chụp cách đây ít lâu.
Thoạt
đầu nó tựa hồ như
bức
in
vấy
bẩn: nét nhoè rồi đốm xám
hoà
cùng với mặt giấy;
rồi,
khi bạn dòm
kĩ, bạn thấy ở bên tay trái chỗ góc
một
thứ giống như một nhánh cây: một phần cái cây
(nhựa
thơm hoặc vân sam) hiện ra
và,
sang phía phải, lên nửa chừng
cái
hẳn là một con dốc
thoải,
một nhà gỗ bé
Ở cảnh
nền sau có một cái hồ,
và
xa bên kia, dăm đồi thấp.
(Bức
ảnh này đã được chụp
cái
ngày sau khi tôi chìm chết.
Tôi
đương ở cái hồ, đương ở chính giữa
của
bức ảnh này, ngay bên dưới bề mặt nước.
Thật
là chuyện khó để nói ở đâu
cho
đích xác, hay để nói
tôi
lớn tôi nhỏ dường nào:
cái
hiệu ứng nước gây nên
lên
ánh sáng là sự bóp méo
nhưng
nếu bạn nhìn lâu một hồi
sau
cùng rốt tận
bạn
sẽ có thể nhìn thấy được tôi.)
|
This Is a Photograph of Me
It
was taken some time ago.
At
first it seems to be
a
smeared
print:
blurred lines and grey flecks
blended
with the paper;
then,
as you scan
it,
you see in the left-hand corner
a
thing that is like a branch: part of a tree
(balsam
or spruce) emerging
and,
to the right, halfway up
what
ought to be a gentle
slope,
a small frame house.
In
the background there is a lake,
and
beyond that, some low hills.
(The
photograph was taken
the
day after I drowned.
I
am in the lake, in the center
of
the picture, just under the surface.
It
is difficult to say where
precisely,
or to say
how
large or small I am:
the
effect of water
on
light is a distortion
but
if you look long enough,
eventually
you
will be able to see me.)
|
Saturday, November 9, 2019
Margaret Atwood - Đây là một tấm ảnh chụp về tôi
Saturday, September 28, 2019
Leigh Hunt - Cái chết của những đứa con nhỏ
Một nhà hiền triết Hi-lạp, khi được hỏi cớ sao ông lại khóc
cho cái chết của con mình, bởi lẽ nỗi thống khổ ấy chỉ uổng công, đã đáp: “Tôi
khóc chính vì duyên do đó.” Và câu trả lời trở thành lẽ minh trí của ông. Chỉ
có hạng biện sĩ mới buông lời đoạn ngôn rằng chúng ta, với đôi mắt chứa cả nguồn
châu lệ, không bao giờ cần nhượng lối cho chúng. Hẳn là thiếu minh trí khi
không làm thế vào một số dịp nào đó. Nỗi thống khổ tháo mở chúng trong những
lúc tâm trạng ấm nồng. Những cơn bùng lên đầu tiên có thể cay đắng và nặng
lòng; nhưng mảnh đất mà tại đó chúng tuôn xuống hẳn sẽ xấu đi nếu thiếu chúng.
Chúng làm tươi mát cơn nóng sốt của tâm hồn – nỗi sầu bi khô héo nó gây nứt nẻ
dung nhan thành những luống cày, và khiến cho ta có thể bị “những cơn rung chuyển
xác thịt” tệ hại nhất đời mình.
Subscribe to:
Posts (Atom)