Tử thương
Anh với khuôn mặt bệch ướt cùng đôi mắt bi ai
Vời gọi y tá đến hơn cả tiếng rên tiếng thở dài
Nhưng khàn khẽ gấp gảy trong tiếng anh bổng trầm
Từ giọng ảo não: anh đã gắng hết sức bình sinh.
Căn buồng sụp tối; mà anh hãy còn mãi rên xiết
Cất tiếng kêu với gọi ‘Dickie’. ‘Khốn kiếp đám Rừng cây!*
‘Đến giờ đi rồi. Chúa ơi, chuyện này ích chi đây?
Ta chẳng lo được đâu, và trời thì mưa mải miết.’
Lòng tự nhủ anh đã ở nơi nào; bỗng nghe tiếng anh gào la,
‘Chúng tỉa gớm quá! Ê Dickie, đừng nhào ra...
Tôi ngủ thiếp đi... Sáng ra anh đã chết rồi;
Và một Vết Thương Nhẹ nằm mỉm cười trên giường kia.