Một đám người đời nói với thi nhân – ‘Hãy đi ra ngay khỏi chỗ bọn ta!
Khi bọn ta nghĩ sự đời thế tục, mi ca khúc thánh thần.
Đàng kia một sơn ca nâu nhỏ linh lung, nó an vị ở ngõ vào ra
Làm nên điệu nhạc vừa tai hơn mọi khúc ca do mi bày biện!’
Thi nhân ra đi trong nức nở – sơn ca lặng ngừng khúc hát vang;
‘Này sơn ca nhà mi, cớ gì lại dứt đi thanh âm ngọt dịu?’
– ‘Sự đời thế tục xướng lên nào đặng, thi nhân nhà trời chốn đây xa vắng,
Cùng hoà âm tột bực gồm thâu mọi thấp hèn tối hạ dưới vầng dương.’
Thi nhân ra đi trong nức nở – chết nơi xứ người, kiệt cùng thay –
Chim bay đến nấm mồ nằm chết đó, giữa muôn rền rĩ khóc kêu –
Trong lần sau cuối tới chốn đây, tôi thề rằng âm nhạc còn đó
Duy mỗi điệu khúc thi nhân ấy, chứ nào còn vọng tiếng sơn ca.
=======
The poet and the bird
Said a people to a poet—'Go out from among us straightway!
While we are thinking earthly things, thou singest of divine.
There's a little fair brown nightingale, who, sitting in the gateways
Makes fitter music to our ears than any song of thine!'The poet went out weeping—the nightingale ceased chanting;
'Now, wherefore, O thou nightingale, is all thy sweetness done?'
—'I cannot sing my earthly things, the heavenly poet wanting,
Whose highest harmony includes the lowest under sun."The poet went out weeping,—and died abroad, bereft there—
The bird flew to his grave and died, amid a thousand wails:—
And, when I last came by the place, I swear the music left there
Was only of the poet's song, and not the nightingale's.
No comments:
Post a Comment