Sách, mộng
Trên chiếc ghế thấp, quyển sách
tự mình dở ra.
Một luồng hơi thốc tới —
Là Chúa thở mà
ra.
— Novica Tadić
Sách, mộng
Trên chiếc ghế thấp, quyển sách
tự mình dở ra.
Một luồng hơi thốc tới —
Là Chúa thở mà
ra.
— Novica Tadić
Các vết thương của hạnh vận
tức thị dấu thích, không phải sẹo.
Việc này chỉ hay tin đặng
qua lời của thi nhân.
Truyền thuyết làm nên thơ
là chỗ ngụ, chẳng phải chỗ náu thân
— Hannah Arendt
Đằng trước một siêu thị
Đằng trước một siêu thị
tôi tìm thấy một hộp giấy bồi rỗng không
và ngồi vào trong đó
Cô nhơn ngãi già rồ
sẽ đi lối đây và mua tôi
Tôi sẽ lại là của nàng, của nàng vĩnh
viễn
Nàng sẽ mang tôi trên tay tiến vào buổi đêm này
— Novica Tadić
Từ một thứ cũ kĩ
Từ một thứ cũ kĩ
(một phần toà nhà nát đổ trông gớm ghê)
người ta nom ra ngoài
Họ vỗ vỗ đầu,
nói thoắng, lưỡi thì thè ra
Miệng thì xéo xó
ở đủ mọi phía
Nháy mắt, phát ra
mấy tiếng rên
Và tai họ nhúc nhích
như lá thường xuân khô
— Novica Tadić
Một thứ chín muồi
Một thứ chín muồi
Không phải tổ ấm của sâu
cũng không phải thứ quả ta ăn được
nó mọc
trên một nhành cây
mà tôi không nhận ra
trong một khu vườn
ở ngoại vi thị trấn
bên dưới mấy
ô cửa sổ tối đen
— Novica Tadić
Đầu buổi chiều hôm
Sự sống chảy rỉ hết
trong làn nhẹ mỏng dâng cao
của đám mây căng phồng
đơm lại bằng ánh dương
— Giuseppe Ungaretti
Ambrose Bierce
Năm mới mừng vui
Một
kẻ say rượu nghèo với dáng vẻ tiều tuỵ trở về căn nhà tồi tàn của y ngay những
thời khắc đầu tiên của năm mới. Các chuông nhà thờ vang lên những tiếng thiệt lớn
xát vào ánh trăng trắng ngà đương nằm trên lớp bùn tuyết nhão nhoét. Khi y nghe
tràng thanh âm reo mừng, báo tin năm mới ra đời, con tim y đập rộn vào tấm áo gi-lê
cũ tựa hồ tiếng búa tạ mang nỗi niềm ăn năn.
Y độc
thoại, “sao không nhân những tiếng chuông ấy đặng mà tuyên bố rằng một sự quyết
tâm mới nay đã xuất hiện? Mấy tuần qua mình chẳng làm được một sự gì như thế, và
giờ đến lúc rồi. Mình sẽ thề bỏ từ rày.”
Y đã
thề, và lúc ấy một ánh sáng chừng như rọi xuống lối y đương đi; vợ y tay cầm cây
đèn thiếc bước ra khỏi nhà. Y ào chạy tới lòng hăm hở muốn gặp nàng. Nàng thấy trong
mắt y hiện ra một ý chí mới lạ và thiêng liêng. Nàng nhận ra nó ngay – nàng đã
từng thấy nó trước đây. Họ ôm nhau oà khóc. Đoạn y duỗi thẳng lại cái mớ tàn tạ
của một hình hài vốn từng là đấng nam nhi, nhướng đôi mắt lên nhìn tầng trời và
một tay giơ lên sao cho thiệt gần chốn trời cao, và ở đó dưới ánh trăng suông, chỉ
có mỗi cô vợ lòng đương kinh ngạc, và các thiên thần, và một đôi con bò sữa, làm
chứng nhân cho cuộc này, y thề rằng từ thời khắc ấy y sẽ kiêng dứt các thức rượu
say sưa cho đến ngày tử biệt. Đoạn đưa mắt nhìn xuống và dịu dàng nhoẻn miệng cười
với đôi mắt người vợ, y nói: “Đây chẳng là điều phải sao, em yêu?” Gương mặt ánh
lên vẻ rạng rỡ cùng niềm vui mới, nàng đáp:
“Phải
lắm, John – ta làm một li nhé.” Rồi họ làm một li, nàng pha đường còn y uống trơn.
Chỗ ấy
nay người ta vẫn còn chỉ cho du khách biết.
Đoàn Duy chuyển ngữ