Friday, April 28, 2023

Margaret Atwood - Sát nhân trong tối

Margaret Atwood

Sát nhân trong tối


Đây là trò chơi mà tôi chơi chỉ mới hai lần. Lần đầu hồi tôi lớp năm, tôi chơi trò này ở một tầng hầm, tầng hầm của một căn nhà lớn thuộc về cha mẹ của một cô bé tên là Louise. Có bàn bi-da lỗ dưới tầng hầm đó nhưng chẳng ai trong số chúng tôi biết gì về món bi-da lỗ này. Còn có một cây dương cầm loại tự động. Sau một hồi thì chúng tôi phát chán cái việc cứ bỏ mấy cuộn phiếu đục lỗ vào cây đàn rồi xem mấy phím đàn tự chúng nâng lên hạ xuống, giống như một thứ trong một cuốn phim chiếu lúc đêm muộn ngay trước khi bạn thấy người chết. Tôi phải lòng yêu một thằng nhỏ tên là Bill, thằng này thì phải lòng yêu Louise. Thằng nhỏ kia, tôi chẳng tài nào nhớ tên nổi, thì lại phải lòng yêu tôi. Chẳng ai biết được Louise phải lòng yêu ai.

Vậy lại chúng tôi tắt đèn dưới tầng hầm và chơi trò “Sát nhân trong tối”, một trò khiến đám con trai vui thú vì có thể đặt tay quanh cổ bọn con gái và khiến đám con gái vui thú vì được la hét. Niềm hào hứng gần như vượt quá cái chúng tôi có thể kham nổi, nhưng may thay cha mẹ Louise về nhà và hỏi bọn tôi là bọn tôi đang nghĩ mình đang làm cái trò gì đó.

Margaret Atwood - Chế chất độc

Margaret Atwood

Chế chất độc

Khi tôi năm tuổi, anh em tôi đi chế chất độc. Thuở ấy chúng tôi sống ở một thành phố, nhưng dù vậy thì chúng tôi vẫn cứ chế chất độc. Chúng tôi giữ nó trong một cái hộp sơn để bên dưới căn nhà một người nọ và chúng tôi bỏ đủ thứ độc hai vào đó, nhưng thứ mà chúng tôi có thể nghĩ đến: nấm độc, chuột chết, mấy quả thanh lương trà trông không độc hại nhưng có vẻ là có độc, nước đái mà chúng tôi để dành nhằm cho vào hộp này. Đến hồi cái hộp đầy thì mọi thứ trong đó rất là độc hại.

Vấn đề là sau khi đã chế ra chất độc thì chúng tôi đâu thể cứ để nó ở đó. Chúng tôi phải làm gì với chất độc này. Chúng tôi không muốn cho nó vào thức ăn của người ta, nhưng chúng tôi muốn có một mục tiêu, một sự hoàn tất. Chúng tôi không mang lòng ghét bỏ ai đủ để làm thế, chuyện này thật là khó.

Tôi không nhớ nổi là rốt cuộc thì chúng tôi làm gì với chất độc. Chúng tôi để nó bên dưới góc căn nhà kia, vốn làm bằng gỗ va có màu vàng nâu? Chúng tôi đã ném nó vào ai đó chăng, một đứa nhỏ vô hại chẳng hạn? Chúng tôi không dám làm với người lớn. Liệu đây có phải là hình ảnh đích thực mà tôi có đựox, một khuôn mặt tuôn trào nước mắt và mấy quả thanh lương trà màu đỏ, đột nhiên nhận biết được chất độc này rốt cuộc là độc hại thật sự? Hay là chúng tôi đã vứt nó đi, tôi có nhớ mấy quả thanh lương trà đỏ kia lềnh bềnh dưới rãnh nước, trôi vào một đường cống, liệu tôi có vô tội chăng?

Tại sao ban đầu chúng tôi lại đi chế chất độc? Tôi có thể nhớ ra lòng mình hân hoan thế nào khi khuấy trộn và thêm cái này cái kia, một cảm giác làm ra được trọn vẹn một thứ ma mị. Chế chất độc nó cũng vui như làm bánh vậy. Người ta thích chế chất độc. Nếu các vị không hiểu nổi điều này thì các vị không tài nào hiểu nổi bất kỳ thứ gì.

Margaret Atwood - Những cái kết có hậu

Margaret Atwood

Những cái kết có hậu


John và Mary gặp nhau.

Chuyện gì xảy ra tiếp theo?

Nếu bạn muốn một cái kết có hậu, hãy thử trường hợp A.

A. John và Mary yêu nhau rồi cưới nhau. Cả hai đều có công việc lương cao và xứng đáng, và họ đều thấy công việc của mình thật hào hứng và kích thích. Họ mua một căn nhà đẹp xinh. Giá bất động sản tăng lên. Rốt cuộc, khi có thể thuê người giúp việc sống chung nhà, họ sinh ra hai đứa con, và dành hết thời giờ cho chúng. Bọn trẻ lớn lên khoẻ mạnh. John và Mary có đời sống tình dục hào hứng và kích thích và có những người bạn xứng đáng. Họ đi nghỉ mát vui vẻ bên nhau. Họ nghỉ hưu. Cả hai đều có những thú vui mà họ thấy thật hào hứng và kích thích. Cuối cùng thì họ chết. Đến đây câu chuyện kết thúc.

Thursday, April 6, 2023

Rainer Maria Rilke - Từ một tháng Tư

Từ một tháng Tư 

Hương rừng lại ngát giữa trời.
Chiền chiện tung cánh tót vời vút bay cao
nâng cả vùng trời trịch nặng trên vai ta;
xuyên qua mấy nhành trơ trụi, ta bỗng thấy một ngày trống vắng -
sau hàng bao chiều mưa dài đằng dài đẵng
giờ khắc tươi mới hiện ra
thấm đẫm ánh dương óng vàng,
ở trước đó, xa xa nhà nọ mấy căn
bao cửa sổ xót đau
bung chạy hốt hãi cánh đập liên hồi.

Rồi trời tĩnh lặng. Mưa rồi cũng êm tiếng rơi
trên ánh lập loè dần tối mịt nơi sỏi đá.
Tiếng động này kia thảy trôi đi hết
Lọt vào khóm chồi non đương ửng đôi ánh nhạt.