Người ở trên cây
Ta ngồi giữa lạnh lẽo mấy cành cây.
Ta chẳng bận đồ và cơn gió thổi thốc qua.
Bên dưới mi đứng đó bận áo choàng dày,
áo choàng mi đương bận ấy.
Và lúc mi mở áo, phơi trần bộ ngực,
bầy bướm trắng bay ra, và thảy mọi điều mi nói
giây phút đó êm rơi lên trên mặt đất này,
mặt đất ngay chân mi.
Tuyết dập dềnh từ mây xuống lọt vào trong tai ta.
Bầy bướm từ áo mi bay vào trong tuyết.
Và cơn gió khi chuyển di dưới cánh tay ta, bên dưới cằm ta,
nó kêu rên như trẻ nít.
Ta sẽ chẳng hề biết tại sao
đời chúng ta rẽ ngả bậy xằng đi, mi cũng chẳng.
Mây sa đâm vào đôi cánh tay ta và tay ta nhấc lên.
Chúng đang nhấc lên giờ đây.
Ta lắc lư trong làn hơi trắng mùa đông
và nằm xuống làn da ta tiếng kêu của sáo.
Một trảng dương xỉ phủ lấy kính ta; ta lau sạch chúng
đặng mà thấy được nhà mi.
Ta xoay và cây xoay cùng với ta.
Muôn vật nào phải chúng mà thôi trong ánh sáng này.
Mi nhắm đôi mắt và áo choàng
rơi khỏi đôi vai mi,
cây nó rụt lại như bàn tay,
cơn gió hoà lẫn hơi ta thở, dù vậy nào có gì xác thực.
Bài thơ nó đoạt mất những lời này khỏi miệng ta
ắt hẳn không phải bài này.