Thursday, February 29, 2024

Vasko Popa - Trốn tìm

 

Trốn tìm

Một người đi trốn một người
Trốn dưới lưỡi anh ta
Người kia ngóng tìm anh ta dưới lòng đất

Anh ta trốn trên trán anh ta
Người kia ngóng tìm anh ta ở thiên đàng

Anh ta trốn trong lãng quên của anh ta
Người kia ngóng tìm anh ta ở bãi cỏ

Ngóng tìm anh ta ngóng tìm
Không chỗ nào mà anh không ngóng
Và ngóng thấy anh mất chính mình

Friday, February 23, 2024

Anne Carson - Bài nói ngắn về các hi vọng

Tôi hi vọng ngay chuyện sống trong một ngôi nhà cao su toàn bộ. Nghĩ thử tôi có thể từ phòng này sang phòng nọ nhanh đến dường nào! Một cú nảy bật ngon lành và bạn sẽ tới đó. Tôi có một người bạn với đôi bàn tay nát tan do một lựu đạn lửa trong chiến tranh. Giờ đây, một lần nữa, anh sẽ học cách chuyền bánh mì ở bàn ăn. Học là cuộc sống. Tôi hi vọng mời anh tới nhà được buổi tối này. Học là một màu giống y cuộc sống. Anh nói những điều như thế.

Wednesday, February 21, 2024

Julia Hartwig - Có những bài thơ


    Có những bài thơ

    Có những bài thơ đẹp, và được trau chuốt thật đẹp.
    Nhưng ta biết những nhà thơ làm ta mê li bằng tiếng nói không chút điểm tô mà cao quý, một trần trụi mà không gây ấn tượng trần trụi.
    Quá đỗi tự nhiên đến mức nó có thể tản bộ giữa bao người khoác áo mà không hút lấy ánh nhìn vào chính nó.
    Cái trần trụi của Mickiewicz. Cái trần trụi của Dante.

Friday, February 16, 2024

Mark Strand - Người ở trên cây

Người ở trên cây

Ta ngồi giữa lạnh lẽo mấy cành cây.
Ta chẳng bận đồ và cơn gió thổi thốc qua.
Bên dưới mi đứng đó bận áo choàng dày,
áo choàng mi đương bận ấy.

Và lúc mi mở áo, phơi trần bộ ngực,
bầy bướm trắng bay ra, và thảy mọi điều mi nói
giây phút đó êm rơi lên trên mặt đất này,
mặt đất ngay chân mi.

Tuyết dập dềnh từ mây xuống lọt vào trong tai ta.
Bầy bướm từ áo mi bay vào trong tuyết.
Và cơn gió khi chuyển di dưới cánh tay ta, bên dưới cằm ta,
nó kêu rên như trẻ nít.

Ta sẽ chẳng hề biết tại sao
đời chúng ta rẽ ngả bậy xằng đi, mi cũng chẳng.
Mây sa đâm vào đôi cánh tay ta và tay ta nhấc lên.
Chúng đang nhấc lên giờ đây.

Ta lắc lư trong làn hơi trắng mùa đông
và nằm xuống làn da ta tiếng kêu của sáo.
Một trảng dương xỉ phủ lấy kính ta; ta lau sạch chúng
đặng mà thấy được nhà mi.

Ta xoay và cây xoay cùng với ta.
Muôn vật nào phải chúng mà thôi trong ánh sáng này.
Mi nhắm đôi mắt và áo choàng
rơi khỏi đôi vai mi,

cây nó rụt lại như bàn tay,
cơn gió hoà lẫn hơi ta thở, dù vậy nào có gì xác thực.
Bài thơ nó đoạt mất những lời này khỏi miệng ta
ắt hẳn không phải bài này.

Sunday, February 4, 2024

William Wordsworth - [Tim nhảy bổng lên khi tôi nhìn ngắm]

Tim nhảy bổng lên khi tôi nhìn ngắm
        Dải cầu vồng trên trời cao:
Từng như vậy khi đời tôi bắt đầu;
Giờ cũng vậy khi đã là đàn ông;
Rồi sẽ vậy khi tôi già đi,
            Hoặc để tôi chết!
Đứa trẻ là cha của người đàn ông;
Và tôi ước sao những ngày đời mình
Buộc ràng với nhau được bằng lòng sùng mộ tự nhiên.