Giải thoát
Trôi trác trong cơn ngủ bỗng thấy em
Vùi sâu ngang hông trong tuyết.
Đôi cánh tay em vươn: ta đi tới
Như nước trong giấc mơ băng tan.
Giải thoát
Trôi trác trong cơn ngủ bỗng thấy em
Vùi sâu ngang hông trong tuyết.
Đôi cánh tay em vươn: ta đi tới
Như nước trong giấc mơ băng tan.
Người đời xướng hát
Người đời hốt nhiên oà lên xướng hát;
Và tôi đây niềm hoan khoái ắp đầy
Như đám chim ngục tù bỗng thấy mình tự tại,
Lượn bay mê mải ngang các vườn cây
Trắng bạch cùng bao cánh đồng thẫm xanh; đó - đó - rồi chẳng thấy đâu.
Người đời giọng họ hốt nhiên trổi cao;
Nghe chừng mĩ lệ tà dương khác gì:
Lòng tôi rung rinh theo nước mắt; và rợn ghê nào
Cũng giạt trôi đi . . . Ôi, nhưng Người đời
Thảy là chim; còn bài ca chẳng lấy một lời; xướng hát còn đó không bao giờ thôi.
Canis Major
Lừng lững kia thượng khuyển
Con vật ngự trời cao
Một đốm sao treo bên mắt
Nhảy bổng lên ở miền đông
Thẳng đứng người như múa
Như chồm lao tới miền tây
Hai chân trước cứ thế
Không hạ nghỉ luôn luôn
Ta khốn khổ thân hạ khuyển
Song tối này vẫn sủa vang
Hợp cùng ngài thượng khuyển
Huyên náo xuyên màn đêm.
— Robert Frost