Tôi không là máy ảnh
Sự sống được thu nhiếp thành ảnh
luôn hoặc là thứ mọn hoặc là đã được khử trùng rồi.
eugen rosenstock-huessy
Mắt
thấy được gọi là Nhìn
tức thị ý ta ngụ rằng
mọi khách thể thảy là chủ thể.
***
Cái
ta không gọi tên
hay chiêm ngắm như một biểu tượng
nó vuột đi khỏi chú ý trong ta.
***
Ta
không bao giờ nhìn hai con người
hoặc một con người hai lần
theo cùng một lối.
***
Quả
bất nhã hết sức khi chụp cận cảnh và, ngoại trừ
lúc phát cơn nộ, ta không làm vậy:
hai tình nhân, tiến lại hôn nhau,
theo bản năng họ nhắm mắt trước khuôn mặt họ
có thể lược giản thành
những nét tư liệu giải phẫu.
***
Dòm
qua ống kính hẳn dạy ta đôi điều:
mỗi lần làm vậy, dẫu thế, nên có lời tạ lỗi
các thứ xa biệt hay bé nhỏ bởi đã xâm
vào nét đặc dị của chúng.
***
Máy
ảnh ghi lại
các sự tình trực quan: tức là
thảy có lẽ đều hư cấu.
***
Cảnh
chớp lại làm hỏng đi Quá khứ:
Chúng quên mất
Cái hiện tại đương làm ghi nhớ.
***
Trên
màn ảnh ta chỉ có thể
chứng kiến được hành vi của người đời:
Chọn là chuyện của người cầm máy.
***
Máy
ảnh có thể làm
tiếng cười hiện ra đích đáng, nhưng phải
hạ bậc sầu đau.