Clarice Lispector
Một trăm năm thứ tha
Những ai chưa từng ăn trộm sẽ không hiểu được tôi. Và bất kì ai chưa từng ăn trộm hoa hồng sẽ không bao giờ có thể hiểu được tôi. Khi tôi còn nhỏ, tôi từng ăn trộm hoa hồng.
Ở Recife đường sá nhiều vô kể, những con đường của người giàu, xếp thành hàng hai bên là mấy căn biệt thự đặt ở giữa các khu vườn rộng lớn. Cô bạn tôi và tôi thích chơi trò quyết định xem căn biệt thự này kia này thuộc về ai. “Cái trắng này của tớ.” “Không, tớ đã bảo những căn màu trắng của tớ hết.” “Nhưng cái này có trắng toàn bộ đâu. Nó có cửa sổ màu xanh lá cây mà.”Đôi khi bọn tôi đứng rất lâu, tựa mặt vào hàng rào, nhìn chằm chằm.
Chuyện bắt đầu thế này đây. Hôm nọ trong lúc chơi trò “căn này của tớ”, bọn tôi dừng lại trước một căn trông như toà thành nhỏ. Ở sau lưng nó, bọn tôi có thể thấy một khu vườn cây ăn quả rộng mênh mông. Và, ở mặt trước, trong những luống đất được chăm sóc kĩ càng, tại đó người ta trồng hoa.
Thế nhưng trong luống hoa đó tách biệt một đoá hồng nửa mở nửa khép với sắc hồng thẫm. Tôi ngẩn người ra, nhìn chằm chằm một cách thích thú vào đoá hồng cao ngạo đó vốn còn chưa trở thành một người đàn bà hoàn toàn. Và rồi xảy chuyện này: từ sâu thẳm trong lòng, tôi muốn đoá hồng này dành cho chính mình. Tôi muốn nó, a, tôi muốn nó ghê lắm. Và không có cách chi lấy được nó. Nếu người làm vườn có ở đó, tôi ắt sẽ hỏi xin đoá hồng, dẫu biết rằng ông ấy sẽ xua đuổi bọn tôi như cách người ta hay xua lũ trẻ đường phố vậy. Không thấy người làm vườn nào, không một ai. Và những cánh cửa sổ, do có ánh mặt trời, đã được đóng lại. Đây là con đường không có tàu điện đi ngang qua và xe hơi cũng hiếm thấy. Giữa sự lặng yên nơi tôi và sự lặng yên nơi đoá hồng, có một niềm khát khao sở hữu nó cho riêng mình tôi. Tôi muốn mình có thể hái nó. Tôi muốn ngửi nó cho đến khi mắt tôi tối sầm đi bởi choáng váng trước mùi hương này.
Rồi tôi không còn chịu nổi được nữa. Một kế hoạch hình thành trong tôi ngay tức thì, giữa cơn mê say. Nhưng, như một đạo diễn tài ba, tôi điềm nhiên đặt bày ra kế hoạch cùng với bạn tôi, cắt nghĩa cho cô nàng biết vai trò của cô nàng: để mắt đến cửa sổ hoặc canh chừng xem người làm vườn có tới gần không, và để mắt đến người đi đường nữa. Trong lúc đó, tôi từ từ mở cánh cửa rào han rỉ, biết trước là nó sẽ kêu cót két đôi chút. Tôi mở nó vừa đủ để cái thân con gái mảnh khảnh của mình chui lọt qua. Và, nhón chân đi, nhưng thật nhanh, tôi bước qua đám sỏi xung quanh các luống hoa. Lúc tôi tới được chỗ đoá hồng thì tim tôi đập như thể cả thế kỉ vừa trôi.
Cuối cùng tôi cũng ở đây ngay trước nó. Tôi dừng lại một chút, mặc cho nguy hiểm, bởi vì khi tới sát bên thế này thì nó trông càng đẹp hơn nữa. Sau rốt, tôi bắt đầu ngắt cuống hoa, bị gai đâm sướt và tôi liếm máu ở ngón tay mình.
Và đột nhiên —đây rồi, nguyên đoá hoa trong tay tôi. Việc phóng ra cửa cũng cần phải diễn ra trong yên ắng. Tôi chui qua lại cánh cửa mà nãy tôi để hé mở, tay nắm chặt đoá hồng. Và rồi, hai đứa tôi nhợt nhạt, tôi và đoá hồng, và chạy thật xa khỏi căn nhà đó.
Tôi đã làm gì với đoá hoa này? Tôi làm như vầy: nó là của tôi.
Tôi đem nó về nhà, đặt nó trong một li nước, nơi nó đứng toát vẻ nguy nga, với những cánh hoa dày và mượt, mang nhiều sắc thái khác nhau của màu hồng nhạt. Ở phần trung tâm thì màu hoa tụ lại nhiều hơn và ngay chính giữa gần như chỉ thấy màu đỏ.
Cảm giác thật đã.
Cảm giác đã đến mức tôi cứ thế bắt đầu đi trộm hoa hồng. Quá trình diễn ra bao giờ cũng y hệt: cô bạn canh chừng, còn tôi bước vào, ngắt cuống hoa, và tháo chạy với đoá hồng trên tay. Lúc nào tim tôi cũng đập thình thịch và lúc nào cũng có được vinh quang mà chẳng ai có thể tước đi được.
Tôi cũng lấy trộm quả pitanga nữa. Có một nhà thờ thuộc Giáo hội Trưởng lão ở gần nhà tôi, xung quanh là hàng giậu xanh rì rất cao và dày đặc đến độ nó bít luôn khung cảnh nhà thờ. Tôi xoay xở mãi cũng không bao giờ thấy được nhà thờ, ngoại trừ một góc trên mái. Hàng giậu đó là bụi cây pitanga. Nhưng pitanga là loại trái nằm ẩn mình: tôi không thấy được quả nào. Thế là, nhìn quanh quất để bảo đảm không có ai đang đi tới, rồi tôi thọc bàn tay qua giữa hai thanh rào và mò xung quanh đến khi những ngón tay cảm thấy ẩm ướt từ cái quả nhỏ xíu đó. Nhiều lần khi vội, tôi làm giập một quả pitanga chín mọng giữa các ngón tay, thế là mấy ngón tay tôi trông như có vết máu. Tôi hái một nhúm ăn ngay tại đó, thậm chí có mấy quả còn quá xanh, và tôi vứt mấy quả đó.
Chẳng ai phát hiện chuyện này. Tôi không hối tiếc: kẻ trộm hoa hồng và pitanga sẽ có được trăm năm thứ tha. Chính những quả pitanga, chẳng hạn vậy, đã nài người ta hái chúng, thay vì để cho chín mọng rồi chết đi trên cành, như những trinh nữ.
Đoàn Duy chuyển ngữ từ bản Anh văn của Katrina Dodson
Nguồn:
Clarice Lispector; One Hundred Years of Forgiveness; The Complete Stories (bản dịch Anh văn của Katrina Dodson); New Directions, 2015.
No comments:
Post a Comment