Phòng khám nghiệm tử thi
Thuở ấy tôi còn trẻ, khoẻ bằng cả mười người.
Chuyện gì cũng xong, tôi từng nghĩ vậy. Dẫu một phần việc
tôi làm buổi đêm là dọn phòng khám nghiệm tử thi
sau khi vị chuyên viên đã xong việc. Nhưng một đôi khi
họ ngưng việc thật sớm, hoặc thật trễ muộn.
Bởi, tin tôi đi, họ để lại mấy thứ
trên cái bàn chuyên dụng của mình. Một em bé,
an tĩnh như đá tảng và tuyết lạnh. Một lần nọ,
một gã đen to có bộ tóc trắng với bộ ngực
được mở phanh ra. Thảy mọi cơ quan chính yếu của y
nằm trong cái hộp cạnh đầu y. Vòi nước
thì đang chảy, đèn trên đầu thì sáng chói.
Và lần kia có một cẳng chân, chân của đàn bà,
ở trên bàn. Một cẳng chân tái nhợt và đẹp thon.
Tôi nhận ra nó rõ rệt. Tôi đã thấy chúng trước đây.
Vậy mà, làn hơi thở như muốn đứt đoạn.
Khi tôi về nhà buổi đêm, vợ tôi nói rằng,
"Cục đường ơi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Ta sẽ đổi trả
đời này để có được đời khác." Nhưng chuyện đâu
dễ dàng thế. Nàng cầm bàn tay tôi giữa hai tay nàng
và nắm thật chặt, còn tôi ngả lưng trên sofa
và khép đôi mắt lại. Đầu nghĩ ngợi ... chi đó.
Tôi chẳng biết chi. Nhưng tôi để cho nàng mang
tay tôi tới ngực nàng. Vào lúc đó
tôi mở mắt ra và nhìn trân lên trần nhà, hoặc là
sàn nhà. Rồi mấy ngón tay tôi lần sang cẳng chân nàng.
Vốn ấm áp và đẹp thon, sẵn sàng run lên
và nhấc sẽ lên, trước cái chạm se sẽ.
Nhưng đầu óc tôi lu lờ và lắc lư. Không gì
xảy ra hết. Mọi thứ đang xảy ra. Đời
là đá tảng, dần mài mòn và sắc cạnh hơn.