Trên mấy cành liễu
Và cách chi ta có thể hát ca
với bàn chân lạ lẫm trên tim mình,
giữa bao kẻ chết bị ruồng bỏ ở các quảng trường
trên mặt cỏ cứng rướm băng lạnh, trước tiếng đám cừu của bọn nhỏ
chúng rền rĩ, trước tiếng rú đen
của bà mẹ trên đường đi gặp đứa con trai
bị đóng đanh trên cột dây truyền tin?
Trên mấy cành liễu, do lòng thệ nguyện,
ta treo lên cả mấy cây đàn lia,
nhè nhẹ chúng đu đưa theo hơi gió sầu.
— Salvatore Quasimodo