Friday, June 28, 2024

Salvatore Quasimodo - Trên mấy cành liễu

Trên mấy cành liễu

Và cách chi ta có thể hát ca
với bàn chân lạ lẫm trên tim mình,
giữa bao kẻ chết bị ruồng bỏ ở các quảng trường
trên mặt cỏ cứng rướm băng lạnh, trước tiếng đám cừu của bọn nhỏ
chúng rền rĩ, trước tiếng rú đen
của bà mẹ trên đường đi gặp đứa con trai
bị đóng đanh trên cột dây truyền tin?
Trên mấy cành liễu, do lòng thệ nguyện,
ta treo lên cả mấy cây đàn lia,
nhè nhẹ chúng đu đưa theo hơi gió sầu.

— Salvatore Quasimodo

Monday, June 24, 2024

Giuseppe Ungaretti - Làn yên lặng muôn sao

Làn yên lặng muôn sao

Và bao cây cối và buổi đêm
Chẳng còn động đậy chi nữa
Ngoại trừ trong các tổ.

— Giuseppe Ungaretti

Friday, June 21, 2024

Giuseppe Ungaretti - Vĩnh hằng

Vĩnh hằng

Từ lúc đoá hoa này được ngắt đi đến lúc đoá kia được trao

một hư không chẳng thể tỏ bày

— Giuseppe Ungaretti

Sunday, June 16, 2024

Vasko Popa - Trước cuộc chơi

Trước cuộc chơi

Nhắm một mắt rồi con mắt kia
Trộm nhìn mọi góc trong chính mình
Đoan rằng không có đinh hay trên trộm nào
Không có trứng chim cu nào
Rồi nhắm con mắt kia lại
Ngồi xổm rồi nhảy lên
Nhảy cao cao thật cao
Lên trên bản thân mình
Rồi ngã bằng cả sức nặng của mình
Ngã ngày qua ngày sâu thật sâu
Đến tận cùng trong rãnh nứt của mi
Ai không tan tành ra nhiều mảnh
Ai còn nguyên đó và đứng dậy còn nguyên
Thì hãy chơi

— Vasko Popa

Charles Simic - Radio tắt ngúm

Liệu người ta còn tức tối về chuyện Nam-tư thua Brazil ở World Cup 1950? Có lẽ không, nhưng tôi thì còn. Hồi ấy tôi mười hai tuổi, nhưng đã là rất cuồng bộ môn banh tròn. Lúc đó tôi đọc các trang thể thao của các tờ báo và các tờ tạp chí ra hằng tuần, nghe các trận đấu qua radio, đi gặp một ông chú nào đó, nói chuyện không ngớt về môn banh tròn với dám bạn, và để biết mấy câu chuyện từng trải hơn thì tôi ngồi ở một tiệm hớt tóc khu tôi ở đặng mà nghe mấy ông già ở đó hồi tưởng về quá khứ huy hoàng của chúng tôi. Tôi nghe nói thuở thập niên 1920 có một cầu thủ Serbia có thể sút rất mạnh đến nỗi ông ấy hạ sát mấy ông thủ môn khi họ tìm cách ngăn trái banh. Mỗi lần ông ấy bước lên chuẩn bị đá phạt thì họ sẽ phải nhanh nhanh đi lấy cho mình một cỗ quan tài. Rốt cuộc liên đoàn bóng đá cho ông ấy một lựa chọn: để bác sĩ lấy ra bớt mấy bắp thịt ở chân hoặc là nghỉ chơi banh. Tôi quên mất chuyện gì xảy ra kế tiếp theo lời người ta kể.

Thursday, June 13, 2024

Salvatore Quasimodo - Và thình lình trời sẩm tối

Và thình lình trời sẩm tối

Mỗi người ai cũng đơn độc ở tâm trái đất,
bị xiên trên một tia nắng mặt trời:
và thình lình trời sẩm tối.

Monday, June 10, 2024

Guido Gezelle - [Tim tôi tựa hồ đoá hoa mong manh]

Tim tôi tựa hồ đoá hoa mong manh,
Dẫu đương nụ hay đã đâm bông,
Vẫn thường hoan khoái trong ngày nắng,
Rồi gãy thân rũ dáng tự khi nào.

Tim tôi tựa hồ lá cỏ xanh non
Hít lấy bao giọt sương buổi sớm:
Rồi ngày tàn tà huy bóng đổ,
Nó héo don giữa những bụi những sầu.

Tim tôi tựa hồ trái cây chín mọng
Cứ lớn cứ muồi dưới ánh dương:
Rồi hơi thu tới xộc vào gốc rễ
Rút kiệt cùng nhựa sống trong cây.

Tim tôi tựa hồ một ngôi sao băng,
Nháng lên ngang qua nền trời cao thẳm,
Và vút đi xa khuất khỏi nẻo nhìn,
Hơi thở ra chẳng kịp đường sao.

Tim tôi tựa hồ cầu vồng rực sáng,
Giăng ngang những khung trời đó đây,
Thoáng chốc đã lợt phai dải sắc màu,
Tan đi trước mắt phàm nhân.

Tim tôi, tim tôi ốm yếu hao mòn,
Và xuôi lòng tỏ niềm mừng vui,
Song, bởi một đỗi tê mê nọ,
Lại cam chịu những ngày sầu âu.

Guido Gezelle - Ba nỗi nặng lòng

Ba nỗi nặng lòng

Ba nỗi làm lòng tôi trở nặng;
Đầu hết chuyện người đến cửa tử.
Chuyện nhì còn làm tôi nặng thêm hơn:
Tôi đâu biết ngày tử độ khi nào.
Chuyện ba gây não người hơn thảy;
Rằng tôi nào biết điều chi
Sẽ giáng xuống về sau nữa!

Monday, June 3, 2024

Franz Kafka - Cách ngôn 73

Y ngấu nghiến mấy mẩu thức ăn thừa rớt xuống từ bàn của y; mặc dù làm vậy sẽ giúp y no bụng hơn những kẻ khác trong một lúc, nhưng y quên đi cách ăn ở trên bàn; việc này còn làm cho các mẩu thừa đó ngưng rơi xuống.

Franz Kafka - Cách ngôn 47

Họ được cho quyền chọn lựa hoặc trở thành vua hoặc trở thành tín sứ của các vị vua. Theo lối trẻ con, tất cả đều muốn trở thành tín sứ. Và vậy là chỉ có tín sứ. Họ chạy tốc khắp thế giới và, do không có vua, họ gào cho nhau nghe những thông điệp giờ đây đã thành vô nghĩa. Họ hẳn sẽ vui lòng liễu kết cái đời khốn nạn của mình, nhưng lại không dám bởi lẽ họ đã phát thệ cho việc phụng sự này rồi.