Sunday, November 17, 2024

António Lobo Antunes - Những ngày Chủ nhật của tôi

António Lobo Antunes

Những ngày Chủ nhật của tôi

Vào những ngày Chủ nhật sau bữa ăn trưa, tôi mặc bộ đồ thể thao tía-và-xanh-lục và mang đôi sneaker xanh lam, Fernanda mặc bộ đồ thể thao tía-và-xanh-lục và mang đôi giày cao gót mà cô nàng từng mặc ở đám cưới bọn tôi. Tôi kéo dây kéo áo khoác lên tới cổ, với dây chuyền vàng và một cái mề-đay ở ngoài, Fernanda kéo dây kéo áo khoác lên tới cổ, với hai dây chuyền vàng và một cái mề-đay bên ngoài, cộng với vòng đeo cổ mà bà mẹ đỡ đầu của cô nàng tặng cho, và chúng tôi ẵm Roberto Carlos ra khỏi giường cũi, đeo cái nơ vải satin trắng lên tóc nó, lái xe đi khỏi Alverca, đón hai ông bà nhạc ở Santa Iria de Azóla, và dành cả ngày Chủ nhật ở trung tâm thương mại.

Fernanda ngồi ở ghế sau chiếc Seat Ibiza với em bé và Dona (Bà) Cinda, Senhor (Ông) Borges ngồi kế bên tôi, tờ báo thể thao bên dưới cánh tay ông, và ông mặc bộ com-lê, cà-vạt có mấy bông hoa màu bạc trên đó, và đội mũ kiểu xứ Tyrol; và ở bãi đỗ xe của Amoreiras, ông giúp tôi lấy xe đẩy ra khỏi cốp xe, và tất cả những xe khác đỗ ở đó đều là xe Seat Ibiza, tất cả chúng đều có thảm của vùng Alentejo trải ở ghế sau, tất tả chúng đều có nhãn dán trên cửa sổ ghi là Đừng Đi Theo Tôi Tôi Lạc Đường Rồi, tất cả chúng đều có nhãn dán ở vè hông bên phải ghi là Đời Ngắn và một cái dán ở vè hông bên trái ghi là Đời Dài, có cùng mấy con gấu bông y như nhau lúc lắc ở kính chiếu hậu, trên tấm biển số xe, kế bên vòng tròn nhỏ các ngôi sao tượng trưng cho châu Âu, tất cả đều có cùng một hình cô gái tóc dài mặc đồ hiệu Stetson, tất cả chúng đều có một tờ báo thể thao, hai ông bà nhạc và một đứa nhỏ, tất cả họ có lẽ đều sống ở Alverca và dành nguyên cả buổi chiều lê la vòng vòng trung tâm thương mại theo cùng một cách như chúng tôi đây: đi trước là Fernanda và Dona Cinda, người đang mặc áo sợi tổng hợp giả lông cáo và đi hơi khập khiễng vì có một móng chân quặp vào, đang đẩy thằng nhỏ Roberto Carlos lúc này chân đá miệng la ầm lên, cái ti ngậm của nó treo sau ót bằng một cọng dây. Senhor Borges và tôi đi đàng sau cách họ tầm hai chục mét, đang bàn luận về Olivais e Moscavide, đội mới thua ở Alhandra mặc dù vừa mua một tiền đạo mới người Cape Verde từ câu lạc bộ Arrentela, và anh này thay vì chơi bóng thì lại dành các buổi đêm ăn uống tại quán bia, đeo khuyên mỗi bên tai, vây quanh là đám bạn da đen, đối diện cái bàn chất đầy mấy li bia cạn.

Vì Fernanda và Dona Cinda hay dừng lại để nhìn vào mọi cửa sổ của mọi cửa hiệu đồ nội thất hay cửa hàng thời trang để nghiên cứu nhãn hàng này kia, nên tôi bị lẫn lộn và nhầm họ với một bà nhạc sợi-tổng-hợp khác, một cô vợ tía-và-xanh-lục khác và một đứa nhỏ khác cũng đeo nơ vải satin, và kết cuộc ngồi ở băng ghế hàng giờ đồng hồ, mà không nhận ra khác biệt gì, cùng với một Fátima và Dona Deta, đương bàn luận về việc trả tiền cho cái lò vi ba và cái tủ lạnh mới, sau đó quay về lại Alverca, dùng bữa khuya thịt gà tại một quán ăn địa phương và chai bia Sagres quen thuộc của tôi, và mãi đến thứ Ba, khi tôi sắp sửa đi làm, thì vợ tôi mới báo tôi hay, vẻ ngượng ngùng, rằng cô nàng sống ở Loures hoặc ở Bobadela, rằng Roberto Carlos tên là Bruno Miguel, và cô nàng chỉ mới nhận ra sai lầm của mình cách đây năm phút vì tấm Bữa Tiệc Li treo tường của tôi làm bằng thiếc còn của cô nàng làm bằng đồng. Hiển nhiên là chúng tôi cải chính lại vấn đề vào Chủ nhật tiếp theo đó, khi đó tôi về nhà với một Celeste và một Marco Paulo trong chiếc Seat Ibiza mà tôi đã dán thêm

(liệu đây có thực sự là Seat Ibiza của tôi?)

một cái nhãn ghi Tôi Hi Vọng Không Gặp Bạn Tình Cờ.

Tuần này, vợ tôi tên là Milá, con trai tôi là Jorge Fernando, và tôi đang mua trả góp một căn hộ ở Rio de Mouro. Bởi cô vợ này nấu ăn ngon hơn mấy cô kia, nên tôi không có ý định quay lại trung tâm thương mại kia nữa. Ngoài ra, cô nàng mê phim nhiều tập trên TV đến mức có lẽ phải mấy năm nữa chúng tôi mới đi ra ngoài, tới khi đó thằng bé sẽ mặc bộ đồ thể thao tía-và-xanh-lục, tôi sẽ phát hiện thấy trong tủ đồ của mình có một áo khoác sợi tổng hợp giả lông cáo và một cái mũ kiểu xứ Tyrol, và nghe ở dưới lầu, sau bữa trưa, tiếng con dâu của tôi đương bấm còi xe Seat Ibiza của nó. Tới khi ấy, tôi sẽ theo chế độ ăn ít muối do huyết áp của mình, nên chỉ một chút cá nướng cũng đủ rồi.

Đoàn Duy chuyển ngữ từ bản Anh văn của Margaret Jull Costa

 
Nguồn:
António Lobo Antunes; My Sundays. The Fat Man and Infinity & Other Writings (bản dịch Anh văn của Margaret Jull Costa); W. W. Norton & Company, 2009.



No comments:

Post a Comment