Gần như vô hình
Ruồi yếu nhợt, đi từng bước, chậm nhọc nhằn
Trên bờ tường-chắn-mái hẹp và cao,
Băng ngang một dãy bao song cửa lớn
Hướng nhìn ra phía đường chân trời răng cưa
Rồi mặt trời lặn xa xa đàng đó
Dửng dưng trước cảnh khốn mi đương,
Xoay sang đâu cầu trợ khi cơn gió
Ào xộc tới từ con sông Hudson
Hăm hở quét qua làm mi ngã nhào
Khiến mi phải bò chẳng thể bay
Trên mặt đường mờ tỏ đàng dưới kia
Cùng bao kẻ sa cơ lâm vào vận rủi.
— Charles Simic
Đoàn Duy chuyển ngữ
Nguồn:
Charles Simic; All But Invisible; No Land in Sight: Poems; Alfred A. Knopf, 2022.
No comments:
Post a Comment