Wednesday, December 18, 2024

Philip Larkin - Những con cóc

Những con cóc

Cớ sao tôi để việc con cóc
     Ngồi xổm lên đời mình?
Lấy trí lự làm cây chĩa mà chẳng thể
     Xua đi thứ gớm ấy sao?

Sáu ngày trong tuần nó gây nhuốc nhơ
     Bằng chất độc bịnh hoạn của nó -
Chỉ để trả mấy tờ hoá đơn!
     Chuyện thật kì khôi quá đỗi.

Biết bao kẻ sống nhờ trí lự:
     Lão sư, kẻ líu lưỡi,
Hạng lông bông, lố lăng, lầy lội -
     Họ đâu chịu cảnh khốn cùng.

Biết bao kẻ sống ở lề đường
     Nhóm lửa ở trong xô,
Ăn trái rụng và cá mòi hộp -
     Chừng như họ ưng vậy.

Đám nhóc con họ đi chân trần,
     Mấy bà vợ không nói nên lời
Thân gầy như loài chó săn - ấy vậy
     Đời họ đói khát chẳng một ai.

A, liệu can đảm tôi đủ chăng
     Để gào Mớ tiền hưu dẹp đi!
Nhưng tôi biết, quá rõ rệt, cái mớ đó
     Nó làm nên giấc mơ:

Bởi một thứ nào kia tựa hồ con cóc
     Cũng ngồi xổm trong tôi;
Nó ngồi đó gây nặng lòng như ách vận,
     Và lạnh như băng,

Và không hề cho tôi có lời phỉnh tiếng phờ
     Hầu tự mình có được
Danh vọng và tình nhân và tiền tài
     Trong tay cùng một lúc.

Tôi không nghĩ, con này gây nên hình hài
     Lẽ thật thuộc linh của con nọ;
Nhưng tôi nghĩ bỏ một con thật khó thay,
     Khi ta có cả hai.     

— Philip Larkin

     Đoàn Duy chuyển ngữ























Nguồn:
Philip Larkin; Toads; Collected Poems; Faber and Faber, 2003.


No comments:

Post a Comment