António Lobo Antunes
Hôm qua, lúc ba giờ chiều
Tôi quen Pedro cũng lâu như tôi quen chính mình vậy. Hai đứa tôi từng sống ở Travessa dos Arneiros, ở Benfica, tôi dưới đây, giữa chỗ ông thợ sửa giày senhor Florindo và cửa hàng bán than họ bán than bánh và vang đỏ và sống tại đó còn có con quạ cánh cụt nó cứ tuôn lời sỉ vả thế giới này từ cái sàn đầy mùn cưa, còn Pedro và người bà, sống gần nghĩa địa, trong một căn nhà nhỏ có mấy con Bambi sứ trên kệ và một cây sơn trà mọc áp sát tường.
Hai đứa tôi cùng đi học ở trường của senhor André, bọn tôi cùng nhau sưu tầm thẻ hình cầu thủ bóng đá và ảnh chụp các minh tinh điện ảnh thường hay nhét vào mấy gói kẹo cao su, bọn tôi đi gom tiền cho Santo Atónio ở Largo Ernesto da Silva và đọc tờ Ecos de Pombal mà bà của Pedro đặt mua dài hạn, đặc biệt hay đọc mục cáo phó đầy những câu chữ bất ngờ. Tôi nhớ một bản cáo phó thông báo cái chết đúng lúc ở Brasil của Trung tá Ernesto da Conceição Borges, “người chú của đồng nghiệp thân thương của chúng tôi Carlos Alberto Borges”. Cá nhân tôi thì tôi hi vọng không bao giờ chết đúng lúc vậy để một thằng cháu nào đó được nhờ.
Sau đó, ba tôi làm bác sĩ, tôi theo học trung học ở Liceu Camões. Do người bà của Pedro đặt mua dài hạn tờ Ecos de Pombal, nên nó đến trường Escola Veiga Beirão. Mặc cho hai số phận khác nhau – đơn giản vì tôi sống ở một ngôi nhà mười hai phòng còn nó trong căn nhà có hai phòng thôi – hai đứa tôi vẫn là bạn. Cả hai đứa đều bắt đầu cùng một chiều thứ Bảy để tiến vào những huyền bí của xác thịt, ở một căn hộ tầng một khu chúng cư trên đường Rua do Mundo, trong một căn phòng đầy gương và vải nhung rách, ở đó mấy người đàn bà đáng mến vận áo choàng tắm ngồi trên mấy cái ghế tàn tạ và đan móc như mấy bà cô không chồng. Một cô mang dép, lê bước trên đôi chân giãn tĩnh mạch như một con thú bị tật ở gan bàn chân, mời bia chúng tôi lúc vào và moi sạch túi bọn tôi lúc ra, và trong lúc bọn tôi đi loạng choạng xuống cầu thang với đầu óc như đang bay bay, tôi nghĩ về người đàn bà trẻ tuổi kia, một người, lần đầu tiên trong đời tôi, đã ban cho tôi cái biệt tài bay lượn: tên nàng là Arlete, và nàng theo học ở một trường của nữ tu ở Penafiel và làm việc ở Bairro Alto để nuôi người mẹ mù.
(Thậm chí ngày nay, khi tôi nghĩ đến nàng, tôi hi vọng nàng có đặt mua dài hạn tờ Ecos de Pombal để một ngày nọ nàng có thể đọc tin báo rằng một người chú trung tá của nàng đã chết ở Brasil, do vậy giúp nàng hoàn thành được việc học đạo và cho mẹ nàng được cảnh sung túc mà quý bà đáng trọng ấy xứng đáng có.)
Sau chiến tranh [Angola], Pero và tôi tiếp tục gặp nhau. Nó đã đi khỏi Benfica, thuê một căn nhà ở Amora và làm kế toán cho một xưởng lốp xe, và tôi viết mấy quyển tiểu thuyết mà chúng tôi từng thảo luận từng câu một, ngồi trên hai cái ghế vải bạt bên dưới một cây táo trong vườn. Tôi cho nó làm một nhân vật trong một quyển sách tôi viết, và cho bà nó làm một nhân vật trong quyển khác. Hồi đó tôi hay ghé chỗ nó vào các ngày thứ Bảy và bọn tôi nói chuyện với nhau hàng giờ về Benfica mà chúng tôi đã lạc mất và nói về những điều bọn tôi không đạt được lúc đó. Tôi mới li dị vợ, Pedro chưa từng kết hôn.
Hôm qua, như thường lệ, tôi ghé chỗ nó ở Amora. Lúc ấy là ba giờ chiều. Khi tôi dừng xe, tôi thấy nó đi về phía cây táo, không hay biết tôi đã tới, cổ nó quấn một khăn choàng lụa. Nó leo lên cây và buộc cái khăn vào một cành ở tít trên cao, một cành đầy táo. Rồi nó nhảy và treo mình giữa khoảng không.
Đoàn Duy chuyển ngữ từ bản Anh văn của Margaret Jull Costa
Nguồn:
No comments:
Post a Comment