Vàng óng
Bên dưới sắc vàng ạnh trời chiều,
phía trên đồng lúa mì vàng óng,
cối xay gió chầm chậm quay
mấy cánh quạt lởm chởm.
Phía trên đồng lúa mì vàng óng
nó xúc lên rồi đổ
từ trời cao xuống đời
cả bãi chiều minh mông.
— Francisco A. de Icaza
Vàng óng
Bên dưới sắc vàng ạnh trời chiều,
phía trên đồng lúa mì vàng óng,
cối xay gió chầm chậm quay
mấy cánh quạt lởm chởm.
Phía trên đồng lúa mì vàng óng
nó xúc lên rồi đổ
từ trời cao xuống đời
cả bãi chiều minh mông.
— Francisco A. de Icaza
António Lobo Antunes
Hai người chúng ta ở đây lắng nghe mưa
Tháng
Mười Một là một tháng khó chịu: đó là tháng mà mẹ em chết và chúng ta mất đi
con chó. Với mẹ em thì chúng ta cũng đã trông chờ chuyện đó ít nhiều, khi nhìn
đến tuổi và bệnh tiểu đường của bà. Bác sĩ bảo chúng ta rằng
- Nhớ giữ cho bà cụ luôn ấm
Kẻ quyến dụ
Kẻ nọ vuốt ve chân một chiếc ghế
Đến khi ghế nó động đậy
Và dùng chân mình làm dấu tình ái trao lại cho y
Kẻ khác hôn lên lỗ khoá kia
Hôn nó ôi nụ hôn thật ngọt
Đến khi lỗ khoá hôn đáp lại y
Kẻ thứ ba đứng một bên
Đăm đăm nhìn hai kẻ đó
Đầu y lắc qua rồi lắc lại
Đến khi nó rơi ra
— Vasko Popa
Gấp hai lần
Như thể thình lình bước
từ tiếng động đi vào lặng thinh,
trước mặt tôi trải ra
miền bình nguyên bát ngát, mang hơi thở hiền hoà,
một quý bà sắc nước hương trời,
đất thuần hoá tận thời thượng cổ,
nào lò sưởi, vườn tược, nào mả mộ.
Tôi nhắm mắt
ở điểm giao hai thế giới,
cõi mơ và cõi thực,
cõi vui và cõi sầu;
rồi cất lời thì thầm:
Ới Antigone,
khi đi săn trở về
ta sẽ quỳ trước nàng
cam lòng phụng sự!
Mấy tiếng nói đứt đoạn đáp lời tôi
từ miền bình nguyên ấy:
hai lần vang tiếng đập quần áo giặt bên sông,
hai lần vang tiếng rền vó ngựa phi,
hai lần vang tiếng sủa bầy chó,
hai lần vang tiếng khóc đám trẻ con,
hai lần vang tiếng chuông đồng vọng.
Tôi nghe lòng chấn động:
đời này đứt đoạn,
thế giới tách lìa
thành đôi
và chẳng thể ráp với nhau trở lại.
Thế giới đã có quả chín muồi,
giờ khắc tối đen đã đến.
Thình lình gió nổi,
làm tôi tóc rối,
rồi vút vào chốn thẳm.
Tôi buộc lòng níu chặt
thân cây gân guốc kia.
— Edvard Kocbek
Những tình nhân của Rodin
Vậy đây là ái tình:
cây đục của Điêu khắc gia.
Và khối đá, suốt cả đời mình
chẳng thốt lấy một lời,
thình lình hát lên.
— Milan Rúfus
Một hộp màu bạc
đựng cá mòi, bị cán bẹp
nằm giữa đường ray &
nước xốt đỏ
rỉ ra hai bên
màu như mấy bình ga propane
(& gần như
không có ý nghĩa gì) mỗi nó thôi,
lọt thỏm giữa bao mớ rác trôt giạt
sâu trong đất liền, nắm giữ được
cái mà buổi sáng này hứa hẹn
qua ngõ vào cái đẹp.
— Durs Grünbein
Đôi bàn tay
Tôi đã sống bấy nay giữa đôi bàn tay này
như là giữa hai tên đạo tặc,
chẳng bên nào hay
bên kia đã làm gì.
Tay trái xuẩn dại do con tim dẫn lối,
tay phải khôn lanh nhờ tài khéo đưa đường,
bên này lấy, bên kia mất,
chúng trốn tránh lẫn nhau
rồi mọi thứ thảy đều dang dở.
Hôm nay tôi chạy trốn tử thần
rồi ngã quỵ rồi đứng dậy rồi ngã quỵ
rồi bò lê giữa đám bụi gai sỏi đá
cả hai bàn tay đều lầm máu.
Tay tôi dang ra tựa hai nhánh hình thập giá
từ một giá-đỡ-nến lớn trong thánh đường,
làm chứng bằng cùng lòng nhiệt tâm.
Tin và không-tin cháy chung một ngọn lửa,
phừng bốc lên cao.
— Edvard Kocbek
Bánh mì
Nó mang hình hài nhân hậu.
Thật an tĩnh nó nằm
trên tấm thớt kia.
Sướng vui chờ phán quyết lẹ làng,
con dao lạng ở lưng
hay từng khoanh mà xé.
Cả thế gian là ổ bánh mì.
Cắn một miếng vào
như thể nó là mình Chúa con.
Hãy cứ cắn vào,
làm vỏ bánh vỡ
rồi lặng thinh rơi ra.
Lặng thinh của khởi thuỷ,
A, lặng thinh bừng cháy
hồi chung kết thế gian.
— Milan Djordjević
Giấc mộng
Khi tôi đến chỗ rìa sắc lẻm của nó,
cái cạnh rìa mà tôi có thể để mình cứa phải,
như cách tôi cứa ngón cái ở tờ giấy trắng,
như cách tôi thấm máu mình lên rìa giấy,
khi tôi đứng đó, nhìn xuống, tôi thấy một cơn mộng,
còn dễ sợ hơn cơn này đây,
một cơn mộng trong đó người ta mộng về tôi
mười năm sau khi tôi chết cách bất thần và dữ dội.
Tôi biết thảy mọi giấc mộng của mình sẽ chết vào ngày
tử thần đưa tôi đến một chốn ở đó đường phố
không có tên, nhà không số không địa chỉ.
Tôi biết thảy mọi ngày của minh như mảnh vụn và bụi mịn
bên dưới cái giường xứ sở nơi tôi nằm mộng mị.
Thảy mọi ngày của tôi sẽ là một hàng các thùng đựng sữa
và các xô chứa đầy thứ chất lỏng nửa đêm
đen đặc còn hơn hắc ín tan chảy
sao cho sau rốt mọi thùng mọi xô sẽ bị đổ tràn ra
và mọi thứ đen trắng trong tôi sẽ được trộn lẫn nhau.
— Milan Djordjević
Đồng hồ
Một quý cô tí hon
ngụ ngay trong tim một loài chim nọ
ra ngoài buổi sớm mai thốt lên mỗi một âm tiết:
KHÔNG
— Alejandra Pizarnik
Cơn giận
Cơn giận màu đỏ
Màu của máu đổ
Toàn bộ anh là cơn giận,
Kẻ mà mi rán thương lấy
Mi mở ra cánh cửa
Và tử thần đương sẵn đứng
Tử thần đỏ, cơn giận đỏ
Giận nhắm vào mi
Bởi mi toát bừng sức sống
Và cơn sợ chẳng tiêu triệt nổi mi
Anh muốn gì? mi cất tiếng
Đỏ chính là lời đáp.
— Margaret Atwood
Có một Ánh sáng Xuân
Biến mất dạng trong Năm
Tuyệt không lúc nào khác —
Chờ tháng Ba ghé thăm
Sắc màu làm bừng sáng
Cả Cánh đồng Quạnh hiu
Khoa học đành bất lực
Trước Tính năng Con Người.
Sáng chùng chình trên cỏ,
Phơi bày Cây tít tắp
Trên Dốc xa không tưởng
Sáng như nói cùng ta.
Khi Chân trời dời bước
Hay Ngọ đã khuất ngàn
Không âm vang Tín hiệu
Sáng chuyển, ta vẫn đây—
Âm sắc của mất mát
Gặm nhấm Hạnh phúc ta
Như Phàm sự bất chợt
Xâm phạm Bí Tích thiêng.
— Emily Dickinson
Bản Việt dịch của Hồ Thị Ngọc Trang