António Lobo Antunes
Hai người chúng ta ở đây lắng nghe mưa
Tháng
Mười Một là một tháng khó chịu: đó là tháng mà mẹ em chết và chúng ta mất đi
con chó. Với mẹ em thì chúng ta cũng đã trông chờ chuyện đó ít nhiều, khi nhìn
đến tuổi và bệnh tiểu đường của bà. Bác sĩ bảo chúng ta rằng
- Nhớ giữ cho bà cụ luôn ấm
và
chúng ta chất thêm mền, em đan cho bà một khăn choàng thật dày và đẹp, chúng ta
mua một cái lò sưởi dùng dầu rồi đặt kế bên giường
- Của
mẹ đây
cho
bà thêm xúp gà, nhưng dĩ nhiên tám mươi ba là tám mươi ba, thị lực mẹ em không
còn tốt, bà vấp cái lò sưởi đó, khiến chân bị gãy và người trong phòng cấp cứu
nói thẳng với chúng ta
-
Cái xương gãy đó sẽ gây phiền
bà về
nhà, chúng ta cho bà thêm mền và khăn choàng, và ít nhất ta có niềm an ủi khi
biết rằng bà chết ấm. Trông có vẻ kì cục, nhưng căn phòng khách thiếu bà trông
có vẻ to hơn hẳn.
Tuần tiếp theo tới phiên con chó. Nó chưa già cũng chẳng bệnh tiểu đường. Anh dẫn nó đi làm phận sự của nó vào thứ Hai, Tư, Sáu, em lo cho nhu cầu bàng quang của nó vào thứ Ba, Năm và Bảy, còn Chủ nhật chúng ta đi cùng nhau, tay trong tay, ngó nghiêng chút ít vào cửa sổ ở các cửa hàng địa phương, em dẫn lối còn anh huýt sáo kêu nó đi theo
- Tới
đây, Benfica
chúng
ta xao lãng đầu óc khi nhìn vào cửa hàng bán đèn, gắng nhìn xem cái đèn chùm nọ
giá bao nhiêu.
- Không
phải cái bên phải đâu Henrique, cái bên trái
trên cái thẻ ghi giá lắc lư giữa các lăng kính, chúng tôi quên mất Benfica trong chốc lát, nó đang ngửi ngửi mấy bánh xe của một chiếc xe hơi đang đỗ
nó thich ngửi bánh xe
và lòng say mê bánh xe khiến nó vong mạng: mặc cho bao dặn
dò chúng ta đã nói với nó trước khi ra ngoài
- Giờ mày phải cẩn thận đó Benfica
nó toan ngửi bánh xe của một chiếc xe lúc ấy tình cờ đang đứng yên không di chuyển, chúng tôi nghe tiếng thịch một cái và rồi có chuyện. Khi chết, mẹ em và con chó chia sẻ cùng một nét gia đình hao hao nhau, như anh đã chỉ ra cho em thấy khi ta cúi xuống chỗ con chó trên đường
- Em không thấy nó cũng giông giống mẹ em sao, Irene?
và em đồng ý với anh, hỉ mũi một tiếng buồn sầu, người chủ
xe nói
- Không phải lỗi tôi nha, không phải đâu đó
em chỉ vào con chó
- Tự nhiên thấy nó cũng giông giống mẹ tôi, anh thấy vậy chớ?
ông tài xế há mồm nhìn chăm chăm em, rồi ngay sáng hôm sau xe
rác tới hốt con chó đi. Căn phòng khách lại càng to hơn, và giờ đây chúng ta không
còn ai để dẫn đi dạo, chúng ta ngừng luôn việc ngó nghiêng cửa sổ ở mấy cửa hàng
địa phương.
Vậy nên ở đây chúng ta cô đơn. Có một bức ảnh của mẹ em đặt trên cái tủ li và dây dắt chó trong ngăn kéo, đôi lúc chúng ta nhìn vào tấm ảnh hoặc mở ngăn kéo chạm vào cái dây đó, nhưng chúng ta vẫn cô đơn. Chúng ta ngồi ở chỗ quen thuộc của mình, em ngồi ở ghế bập bênh đan lenlen, anh ngồi trên sofa vờ đọc báo, một khoảng lặng yên minh mông giữa hai ta và, nếu có chút may mắn, cơn mưa ngoài trời. Khi chúng ta nghe tiếng mưa rơi, em ngước nhìn lên khỏi tấm len đan
- Nghe mưa kìa Henrique
anh ngước mắt khỏi tờ báo và gật đầu, và chúng ta ngồi đó nhìn
chăm chăm cửa sổ, nhìn mấy giọt nước chảy xuống, được chiếu sáng từ đèn đường
phía sau. Ít ra chúng ta có nói chuyện. Ít ra em có nói
- Nghe mưa kìa Henrique
ít ra anh có gật đầu từ đằng sau tờ báo, ít ra trong thoáng
chốc chúng ta không cô đơn. Chúng ta là những người thầm lặng, không có khả năng
gây rộn ràng, không có khả năng nói mấy chuyện trống rỗng và cũng không có mấy
cảm xúc vô nghĩa. Anh nghĩ đó là cái mang chúng ta lại với nhau, sự bẽn lẽn và
thiếu vắng nước mắt. May thay. May thay cho chúng ta, ý anh là vậy. Chúng ta cưới nhau cách đây
ba mươi bảy năm và chúng ta chưa hề cãi nhau lấy một lần. Tại sao chúng ta lại
cãi nhau? Và rồi có những thời khắc như thế này đây, sau buổi ăn nhẹ ban tối,
khi trời bắt đầu mưa và ta đang ở trong nhà, lòng yên bình, hầu như hạnh phúc.
Và anh nói hầu như hạnh phúc vì đối với anh để nói ta hạnh phúc thì cơn mưa phải
thật ghê hồn đến mức nó bứng luôn cả toà nhà này và quét nó xuống sông Tejo, một
thứ dĩ nhiên là sẽ không bao giờ xảy đến. Có lẽ như vầy cũng hay: mùa hè, tạ ơn
Chúa, nháng cái đã qua đi, và trước khi em kịp nhận thấy thì tháng Mười Một
quay trở lại. Chúng ta sẽ lại mất mẹ em, một lần nữa chúng ta sẽ mất con chó.
Chuyện có hề chi đâu. Như em đã nói, luôn có những bù đắp và chúng ta có cơn mưa
xoa dịu lòng mình. Em sẽ nói với anh
- Nghe mưa kìa Henrique
anh sẽ gật đầu, và trong thoáng chốc ở đó chúng ta là hai
người chúng ta, và anh có thể thay mặt cả hai chúng ta, và bỏ đi phần hầu như,
nói rằng, trong thoáng chốc, chúng ta cảm thấy hạnh phúc.
Đoàn
Duy chuyển ngữ từ bản Anh văn của Margaret Jull Costa
Nguồn:
No comments:
Post a Comment